Là một người yêu thích sự xê dịch, tôi luôn không ngừng tìm kiếm những cuộc hành trình mới. Trái tim tôi luôn thôi thúc đôi chân phải khám phá thiên nhiên trác tuyệt, đi thật nhiều để mang về những trải nghiệm đáng quý làm vốn sống. Sau khi trải qua 1 năm an yên với những chuyến du lịch nghỉ dưỡng, food tour ăn sập các tỉnh Bắc – Nam, tôi bắt đầu cảm thấy một khoảng trống lớn đang bao phủ tâm trí mình. Tôi cảm thấy dường như mình đang bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng. Và hóa ra, tôi đang dần quên mất chính tôi, phần hồn phiêu lưu và hoang dã bị ngủ quên, khi thân chủ của nó dần quen với sự hưởng thụ, an nhàn nơi thành phố lớn.
Như một người sực tỉnh sau cơn say, tôi tức tốc đi tìm một điểm đến mới cho tâm hồn vừa sống dậy của tôi, và rồi tôi chọn núi Lảo Thẩn thuộc Thôn Phìn Hồ, xã Y Tý, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Sự hùng vĩ, hiểm trở vốn là những phẩm tính hiện diện quá rõ của những đỉnh núi miền Tây Bắc. Vậy, Lảo Thẩn ở đâu trong những bảng phong thần ấy? Núi Lảo Thẩn có độ cao 2.826m, xếp thứ 14 trong những ngọn núi cao nhất Việt Nam, được mệnh danh là nóc nhà Y Tý. Tuy nhiên, đây vẫn là ngọn núi được nhiều người chọn cho lần đầu trekking vì đặc tính địa hình không quá phức tạp và độ cao vừa phải.
Thật may mắn cho tôi khi trong chuyến đi này, tôi rủ được một người bạn là vận động viên chạy Marathon làm bạn đồng hành. Thú thật, tôi nghĩ chướng ngại vật duy nhất ở Lảo Thẩn là tôi chứ không phải là những vách đá cheo leo kia. Đi với bạn làm cho tôi cảm thấy được đỡ đần và an ủi hơn bao nhiêu. Bạn vừa leo, vừa hỗ trợ tôi mà không thấy kêu mệt một câu nào, cứ phăng phăng vừa đi vừa kéo vừa đẩy tôi. Thấy bạn khỏe quá nên tôi cũng tự tạo được động lực cho chính mình, đầu chỉ biết lẩm nhẩm mãi câu: “Phải cố lên, không được làm bạn tôi chậm lại!”. Âu cũng là cái hay! Vì vậy, trước mỗi cuộc hành trình, bên cạnh việc “hứng lên là đi” thì việc lựa chọn người đồng hành cũng rất quan trọng, nếu không muốn nói điều này quyết định đến 70% sự thành bại của chuyến đi. Hãy chọn một người bạn có thể giúp mình giải quyết được những tình huống không lường trước, một người sẵn sàng giang tay giúp đỡ ngay cả khi họ có cơ hội đi trước! Còn bây giờ, cùng bắt đầu khám phá cuộc hành trình chạm tay tới tiên cảnh của tôi nhé!
Ngày 1: Từ chân núi lên lán nghỉ 1
13:00h: Từ chân núi lên lán 1 là khoảng 5km. Lúc này nắng Lảo Thẩn mang màu vừa giống nắng thu Hà Nội mà cũng lại vừa không giống. Tôi thấy nó tươi tỉnh hơn chứ không trong vắt như nắng Hà Nội. Vì không có tán cây cao nào nên nắng xuyên thủng, chiếu thẳng tới từng ngọn lau, cỏ dại, và thế là mọi thứ cứ nhảy nhót như thể không biết làm gì hơn ngoài lấp lánh. Đi dưới nắng, băng thẳng qua từng lùm cây, lấy tay gạt từng cành lá khô chòe ra bên đường để lộ ra khung cảnh trước mặt khiến cho tôi càng cảm giác thần tiên như trong những bộ phim tiên kiếm.
Tiên cảnh ấy chắc chắn đã khiến những kẻ lãng du như tôi lạc bước qua đây phải thổn thức sinh tình. Thực sự cảnh đẹp đến độ tôi cảm thấy bất lực vì chiếc điện thoại của tôi không thể bắt hết được sự phong liêu nơi đây. Tôi chỉ ước mắt tôi chớp một cái là chụp được một bức ảnh, không cần qua bất kỳ một thấu kính nào. Nó đẹp đến độ càng cố tả thì càng thấy lóng ngóng.
Tuy nhiên, cảnh đẹp thật đó nhưng tiếc là cũng không thể ngắm trọn vẹn thư thả vì mắt tôi dán chặt đất rồi. Cảm giác như tôi chỉ cần sểnh ra 1 tý thôi là chuệnh choạng ngã lăn ra đấy. Đầu tôi lúc nào cũng căng như dây đàn. Tôi hầu như chỉ chụp được những khoảnh khắc đẹp vì lúc đó là đoạn đường dễ đi. Còn những đoạn khó, leo vách, đu bám cây thì tôi phải hoàn toàn tập trung hết mức. Nhưng nói chung là hành trình từ chân núi lên lán 1 của chúng tôi vẫn khá nhẹ nhàng so với hôm sau. Chủ yếu là tận hưởng cảm giác về với thiên nhiên thực thụ, với cảm xúc mãnh liệt nhất của những bước chân trên mây, phóng mắt ra xa trước những triền núi để hiểu rằng, loài người bé nhỏ kia đang được mẹ thiên nhiên che chở và ưu ái biết nhường nào.
17h00: Chúng tôi mất 5 tiếng để lên đến lán 1. Thú thật sau 5 tiếng chật vật ấy, các cơ trên người tôi đã bắt đầu biểu tình đữ dội. Tôi muốn được tắm rửa, ăn thật no, ngủ thật kỹ để hồi lại sức. Rồi tôi nhìn thấy cái lán ngủ chung 40 người, tôi nhìn cảnh tranh nhau từng xô nước nóng, tôi bắt đầu thấy hoang mang thật sự. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đúng là vẫn đáng nhớ hơn đáng sợ! Cho đến khi nào tôi sẽ lại được trải nghiệm sự dân dã, bình dị đấy lần thứ hai? Sau khi hoàn tất các thủ tục tắm xô tắm chậu dưới cái rét 10 độ, tôi pha cho mình 1 cốc trà gừng nóng và đắm mình vào cảnh hoàng hôn hùng vĩ. Màn đêm buông xuống, chúng tôi cùng nhau ăn lẩu và sau khi tôi đã làm quen được thêm với mấy anh chị mới thì chúng tôi cùng nhau ra ngoài ngắm sao!
Ngước lên trời, tôi đã “há hốc” mồm vì bầu trời ấy phủ kín đầy sao, nhìn rõ cả dải ngân hà đang vẽ một đường cong tuyệt mĩ trong đêm đen. Ngôi to, ngôi nhỏ thi nhau lấp lánh, thỉnh thoảng còn lóe lên, chớp chớp. Lúc này thằng bạn tôi rất nhanh trí, bắt chuyện ngay với một cặp vợ chồng dân nhiếp ảnh, nó kéo tôi theo bám càng anh chị ấy để hóng hớt xin ảnh rồi chụp ké các kiểu. Ngắm sao chán chê thì gió cũng thổi buốt mặt lạnh ngang sống lưng. Chúng tôi về lán đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai, 3h30 sáng chúng tôi sẽ dậy để leo lên đỉnh. Chinh phục đỉnh núi Lảo Thẩn, nóc nhà Y Tý .
Ngày 2: Từ lán 1 lên đỉnh núi Lảo Thẩn + Hành trình trở về
Từ chân núi lên đến đỉnh Lảo Thẩn có 3 lán tất cả. Lán 1 cách xa đỉnh nhất là 2 km, lán 2, lán 3 cách đều khoảng gần 1km. Chúng tôi ở lán 1. Nghe anh Vinh (anh hướng dẫn viên) bảo lán 1 sạch nhất, rộng nhất, văn minh, lịch sự nhất. Thế mà từ đầu lúc biết được phân ở lán 1 tôi còn thở dài vì nghĩ cùng một công đi thì cố đi thêm km nữa để hôm sau leo lên đỉnh cho đỡ vất còn hơn. Cơ mà anh Vinh lại nói đấy là cái may mắn của đoàn tôi, vì từ lán 1 lên đến đỉnh vẫn còn có những đoạn đường thoai thoải, bằng phẳng, coi như là một dạng khởi động, đề số 4 cho chân trước khi về số 1 ở những đoạn “dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”.
03h30: Cả đoàn đã chuẩn bị đồ đạc, biểu cảm, tinh thần xong, sẵn sàng để lên đường. Ai cũng gắn trên đầu một cái đèn pin, tay cầm chắc gậy chống lọ mọ như các cụ ông cụ bà. Vừa ra khỏi lán, tôi nhìn lên trời, vẫn còn rõ mồn một cả trăng, cả sao, đủ hiểu trời vẫn còn tối thế nào.
Vì đường càng lúc càng hẹp nên cả đoàn chỉ đi thành 1 hàng nối đuôi nhau như những toa tàu hỏa. Ngước mắt lên, tôi thấy ánh đèn pin nối dài lên đến tận quả núi cao phía trước. Khung cảnh cũng có chút cảm động, khơi dậy tinh thần yêu dân tộc trong tôi. Vượt qua tất cả những giới hạn và sự khác biệt, chúng tôi đã ở đây cùng chiêm ngưỡng sự mảnh mai mãnh liệt, sự hùng vĩ nên thơ làm mềm bước chân người của núi rừng Tây Bắc. Chúng tôi đã chạm vào miền cổ tích, chúng tôi đã hòa làm một với thiên nhiên như thuở hồng hoang vốn dĩ. Với tất cả những trải nghiệm, tôi đã gặp chính tôi trên biển mây trắng Lảo Thẩn.
Lúc này là 100% hạ thấp trọng tâm, cắm mặt nhìn đất và mò mẫm từng milimet một vì mọi thứ tối đen thui. Chưa kể ban đêm sương xuống làm ẩm ướt tất cả mọi thứ, bao gồm cả đất. Những đoạn đường bằng có thể cẩn thận mà vượt qua nhưng càng đi càng gặp nhiều vách đá với đủ mọi hình dáng: cao, thấp, to, bé, thuôn, nhọn, hẹp, rộng,… nhưng đặc điểm chung là đều dốc khoảng 80 độ. Những đỉnh núi hiểm trở, với các cạnh sắc nét và bề mặt dốc đứng, dường như thách thức trọng lực những nhà thám hiểm. Người người dẫm lên đá để đi nên đá dính đất ẩm, vô tình tạo nên cái bẫy tuyệt vời cho những ai chọn đi lên nó. Cái cảm giác đi lên đá rồi hẫng chân trượt quả thật khó để vượt qua, cái cảm giác chốc chốc lại có tiếng người la hét xa xăm đâu đó càng kinh khủng. Với tần suất ngày càng dồn dập thì tôi bắt đầu có suy nghĩ muốn bỏ cuộc. Người bạn đồng hành của tôi thấy bạn bắt đầu tâm lý nên đi lên trước kéo tôi qua từng vách, từng tảng đá.
Vì chỉ đi được 1 hàng nên đằng sau tôi là bao nhiêu người chờ đợi, tôi nghĩ bụng: “Một con ngựa đau, cả đàn bỏ cỏ, giờ mà tôi ngã ngựa là người sau cũng ngã theo”. Thế rồi lại cố, cố, cố, riết rồi cũng chẳng sợ nữa. Có bạn tôi đỡ, thỉnh thoảng có thêm anh chị Porter (người dẫn đường) chạy lên nắm chắc tay tôi để dìu dắt thì còn sợ gì nữa.
06h40: Cuối cùng chúng tôi cũng lên tới đỉnh, chính thức chinh phục thành công nóc nhà Y Tý. Dù chỉ có 2km thôi mà mất đến 3 tiếng để leo lên đỉnh. Lên tới đỉnh là lúc trời vừa bắt đầu hửng lên những tia nắng đầu tiên, đủ sáng để nhìn rõ mặt mày nhem nhuốc của nhau. Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến mặt trời mọc trên núi theo đúng nghĩa đen. Cũng lần đầu tiên tôi hiểu ý nghĩa câu nói “Có những điều tưởng ở trên trời cao nhưng thực ra ta có thể chạm vào khi đôi chân vẫn đứng trên mặt đất”. Tôi tìm anh Vinh và có ngay cốc trà gừng để ngồi yên vị 1 chỗ để ngắm bình minh. Những tia nắng hiện lên ngày một rõ, ấm vàng ôm ấp cả nhân gian, xung quanh là biển mây bồng bềnh trắng mịn. Lại một tiên cảnh nữa mà tôi lần đầu được chứng kiến trong đời. Những vách đá xung quanh bị phong hóa bởi thời gian, góp phần tạo nên nét hoang sơ và đầy cảm hứng của ngọn núi. Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên bề mặt đá, tạo ra bóng tối và điểm sáng, ngọn núi trở thành một màn trình diễn đầy mê hoặc với nghệ thuật điêu khắc của thiên nhiên. Quả thật là đệ nhất cảnh sắc núi rừng Tây Bắc.
07:00h: Sau khi ngắm nghía, chụp ảnh và nhận huy chương xong, chúng tôi đi xuống lán 1. Hóa ra kiếp nạn thực sự bây giờ mới bắt đầu. Những bãi lầy, vách đá cheo leo trước đó bỗng hóa hư vô. Trước đó người bạn chạy Marathon của tôi đã dặn là đi xuống còn khó hơn đi lên nhiều và quả thật, lúc lên hào quang rực rỡ dẫn đầu bao nhiêu, lúc xuống ê chề thảm hại bấy nhiêu. Tôi không hiểu sao tôi lại tâm lý và ám ảnh cái việc bị ngã như thế. Đến mức tôi không thể tự đi một mình nếu không có ai đỡ, giữ, gánh,… Đường dốc gắt, trơn như bôi dầu và quá nhiều đá khiến cho ai cũng hoang mang không biết đặt chân vào đâu, đúng kiểu một bước đi vạn dặm đau như trong bài hát của Mr. Siro. Lúc này đến bạn tôi cũng không lo được cho tôi nữa nên một chị Porter người dân tộc H’mông đã dang tay cứu giúp. Người chị này quả thật kiên nhẫn, tôi trượt chân, bấu víu, níu chặt vào người chị liên tục nhưng chị không một lần cau mày, vẫn cần mẫn nắm chặt tay tôi băng qua từng bão tố.
09h20: Sau khi vượt qua được kiếp nạn xuống dốc 1 thì chúng tôi cũng về tới lán. Cả đoàn ăn sáng với mì tôm bò và thu dọn đồ đạc tiếp tục hành trình từ lán 1 về chân núi. Lần đi xuống ở chặng cuối cùng này cũng không khá hơn với tôi. Người bạn dạy tôi đủ cách đi xuống để không ngã nhưng dù cách nào thì tần suất trượt chân té của tôi cũng không hề thuyên giảm. Bạn chật vật căn ke đỡ tôi, tôi chật vật căn ke sợ ngã nên tốc độ của 2 đứa giảm hẳn. Hết đoàn này đến đoàn khác vượt mặt, người quen người lạ đều vượt chúng tôi hết. Cho đến khi đi được ½ chặng đường rồi thì tôi bắt đầu nhìn xung quanh, thấy bạn nữ nào cũng tự đi 1 mình được, thế rồi lòng tự ái dâng cao, tôi quyết định giải quyết bài toán này một mình. Để bản thân tự sinh tồn và dựa dẫm vào thiên nhiên và đó là một quyết định đúng đắn khi mọi chuyện sau đó tốt hơn rất nhiều.
Hành trình nào cũng có đích đến, sự cố gắng nào cũng được đền đáp xứng đáng, chúng tôi đã chính thức về đích tại chân núi sau khi đi bộ đủ 7km đường núi trong vòng 14 tiếng đồng hồ. Vậy là tôi đã hoàn thành được mọi mục tiêu, mong muốn mà tôi đặt ra ở chuyến đi này. Sự chiêm nghiệm, mạo hiểm, khám phá,… tất cả tôi đều được thỏa mãn hết. Tôi cũng đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi: “Tôi đang bỏ lỡ điều gì?”. Hóa ra tôi không bỏ lỡ điều gì cả, tất cả những sự hụt hẫng, trống trải, lửng lơ đã trải qua đều là để đền đáp cho một khoảnh khắc tự do đến vô tận này. Và tôi cũng hiểu bản thân hơn, tôi biết tôi có thể trở nên rất kiên cường và gai góc, nhưng cũng có thể mong manh yếu đuối trong một vài khoảnh khắc nào đó. Tất cả đều là tôi, ai cũng nên yêu và chăm sóc tất cả những khía cạnh đó của bản thân. Cuối cùng thì hãy cứ lao vào những điều bí ẩn của thế giới rộng lớn ngoài kia, hãy cứ đi dù chưa biết chính xác câu trả lời về đất trời. Vì chính sự mù mờ ấy lại là đáp án ta đang tìm kiếm cả cuộc đời.
Ban Biên tập.