Bố không quen nói những thứ dịu dàng,
Chẳng thủ thỉ, hỏi han mỗi lần con về phép.
Chỉ lặng lẽ bày đồ nghề trước cửa bếp,
Kiểm tra xe con gái đi có hỏng hóc gì không.
Những lúc con sai có làm bố phiền lòng,
Bố chỉ lặng nhìn con, trầm tư và nghĩ ngợi.
Vết thời gian in hằn trên bàn tay từng trải,
Vỗ vai khuyên con tin tưởng chính mình.
Bố chẳng mấy khi than bệnh vặt linh tinh,
Con an lòng vùng vẫy giấc mơ tuổi trẻ.
Chỉ đôi khi con về nhà sau bữa tiệc trễ,
Thấy bố vội giấu đi gói thuốc, gượng cười.
Lớn rồi con mới hiểu, bố ơi!
Bố cũng chỉ là lần đầu làm bố,
Cũng như con đang tập làm đứa con tử tế,
Những giận hờn vặt vãnh cũng lẽ thường.
Bố mẹ của con, da sạm, tóc nhuộm sương,
Cả một đời lưng cò lặn lội,
Đội nắng,
Đội mưa,
Đội cả trời bão giông cuồn cuộn,
Để cho con yên ấm một mái nhà.
Tác giả: Hải Ngọc
Mời Quý độc giả đón đọc Tập san Người PPJ số 07 tại link:
Ban Biên tập